Dặm ngàn Đất Việt số 20 trân trọng giới thiệu!
LTS: Trong dòng chảy của cuộc sống thời 4.0, thơ Việt Nam hôm nay đang ào ạt những chuyển mình. Rất nhiều sự thể nghiệm, rất nhiều tìm tòi của đội ngũ những người làm thơ hôm nay đã và đang mang đến một gương mặt mới, một sức tải mới cho thơ Việt hôm nay, đó là điều đáng ghi nhận. Có thể nói rằng: Thơ tồn tại và hấp dẫn hơn qua những cuộc cách tân liên tục, cái mới cần liên tục sinh ra ngay trong mỗi cá thể thơ. Bắt đầu từ số này, Đất Việt sẽ mở mục Bàn tròn thơ Đất Việt. Trong mục này, chúng tôi sẽ lần lượt giới thiệu sáng tác và quan điểm sáng tác của một số gương mặt thơ đương đại đang tích cực đổi mới thơ mình, và ít nhiều đã có những thành công được ghi nhận. Chúng tôi rất mong nhận được sự tương tác tích cực từ các nhà thơ và bạn đọc.
(Đất Việt)
Nữ sỹ Trần Mai Hường
(Hội Nhà văn Việt Nam)
Trần Mai Hường đã trở thành một thương hiệu, một cụm từ khóa để người đọc tìm kiếm trong cõi thơ tình. Ngôn ngữ và ý tưởng thơ của chị luôn tự do, tinh tế và táo bạo. Tự do và táo bạo, nhưng là cái táo báo rất Việt Nam, cái táo bạo đang rất cần có trong thơ tình của Việt Nam hôm nay, nó hướng tới sự sang trọng và màu nhiệm hơn là sự thỏa mãn của cõi tình!
NGÀY XUÂN NÕN
Gom hết mịn thơm vào một ngày xuân nõn
Ngập trời hoa líu ríu bước chân em
Nắng trổ bông mềm lót vàng lối thắm
Anh thầm thì cấy thương nhớ dày thêm.
Em nhuộm tình em vào mây tím
Chuốt sợi mê đan thảm nhớ chúng mình
Tinh khôi lắm hoa cúi đầu ấp úng
Phút sương cười em nhòa thẫm trong anh.
Đêm cứ ước được dài như cổ tích
Bao rưng rưng nhoè thắt phía trăng chờ
Anh nồng ấm như nước hồ run vỡ
Cửa thiên đường bờ môi hạ bừng mơ.
Em dị bản mình một ngày xuân thắm
Một ngày thôi trăng buổi ấy phơi rằm
Trút kiêu hãnh em trần mai hư thực
Giọt đàn bà thơm thảo dỗ tròn anh.
ĐỒNG LÕA
Và có lúc thấy lòng như nắng vỡ
Cứ một mình
độc thoại phía ngàn khơi
Chiều đừng hẹn hoàng hôn dan díu nữa
Có phù du
đồng lõa với em rồi…
XIN ĐỘ YÊU THƯƠNG
Cũng may sóng dặn em đừng gió
Kẻo lại phong ba lũ lượt tìm
Lòng mơ mây trắng – tim đá hộc
Trăm tầng trời xin độ yêu thương…
THÚ NHẬN
Không thể bình tĩnh được
Trước Đà Lạt và thông
Rượt đuổi theo em – gió
Cứ trói nhau kiệt lòng.
Làm sao mà bình tĩnh
Kìa mắt anh lửa vùi
Phù sa trôi ngang núi
Ngọc ngà như màu môi.
Hình như là độc dược
Anh tẩm vào màu hoa
Dã quỳ em ướp nắng
Trốn trong anh thật thà.
Em trèo lên đỉnh nhớ
Hoá thân thành sao băng
Gom mảnh đêm vụn vỡ
Ôm vào lòng chênh vênh.
Không thể nào bình tĩnh
Trước rừng lạ mây tươi
Mê lạc miền thành thảo
Mùi trần gian dụ mời…
THƠ CHO NGƯỜI ĐẾN SAU
Cảm ơn anh đã kiên nhẫn đợi
Lúc thần thánh bỏ ngôi
Khi tim em ngã sấp
Vẫn ân cần độ lượng dịu dàng nâng.
Những ngày này như dài cả trăm năm
Em ngơ ngẩn khóc cười cho người khác
Ủ nỗi buồn đằm đằm khoé mắt
Thương cuộc tình vừa lạc cuối trời xa…
Hành trang em
Ăm ắp nỗi đàn bà
Tự lưu đày trong linh hồn chữ
Chưa thể nhốt tình người
Chưa thể nào sập cửa
Nên cứ trùng trình
Trước những đợi mong anh.
Cảm ơn anh
Người đàn ông bao dung
Đã dám yêu cả những bài thơ em viết
cho người cũ
Nhưng trái tim em sa mạc
Anh có chắc mình thảo nguyên…
Trần Mai Hường
Phản hồi gần đây